Cùng đi trên những con đường ngoại ô của Hà Nội những năm 1990…
Cùng sống lại những năm tháng tuổi trẻ đầy giông bão…
Tuổi trẻ của tình yêu, của những ngày trốn học, của những trận đánh nhau, của những tình yêu dại khờ ngây ngô…
Tuổi trẻ ai cũng có, chỉ sống sao cho không hối tiếc thanh xuân…
Để rồi tất cả đều trưởng thành…
Vạn Lý Độc Hành.
Chính là đôi lời giới thiệu về quyển sách Gió Thổi Mùa Trăng Năm Ấy – được xuất bản lần đầu tiên bởi những giấc mơ thôi thúc tác giả Vạn Lý Độc Hành ( Đỗ Nguyễn Hoàng Dương ), khi nói rằng: “mình chỉ viết ra để giải tỏa những câu chuyện chất chứa trong lòng bấy lâu. Các nhân vật cứ nói chuyện với nhau trong bữa ăn giấc ngủ của mình, nên mình phải viết nó ra. Chỉ đơn giản là như vậy, chứ mình không có ý định dấn thân vào con đường văn chương.”

Với 25 chương sách, cũng là 30 năm miêu tả lại cuộc đời của các nhân vật với những cái tên Việt thân thuộc và mảnh đất thân thương Hà Nội, cụ thể là Sơn Tịnh. Mở đầu cho đến khi khép lại quyển sách, độc giả không quá khó để nhận ra tư liệu từ chính cuộc đời tác giả cũng góp phần để quyển sách hoàn thiện hơn, lời văn cũng vậy mà trở nên thật hơn với người đọc.
Cảm nhận của độc giả sẽ có đôi phần giống nhau trong khoảng thời gian đọc tác phẩm văn học này, khi Gió Thổi Mùa Trăng Năm Ấy được hình dung là hướng tới cái “đẹp” cũng bởi vì cách xây dựng nhân vật ngây ngô với lối suy nghĩ đơn giản bấy giờ, những câu chuyện giản dị thường thấy có phần dí dỏm, đó có thể là trận đánh nhau của đám nhóc vào buổi chiều tan học hay chở cô gái mình thích thầm ngồi phía sau xe cũng đủ vui cả ngày… từng lời kể đều chạm đến cảm xúc một cách nhẹ nhàng mà chân thành, khẽ lay động đến trái tim tuổi trẻ khi nhớ về một thời thiếu niên hồn nhiên vô tư, là khoảng thời gian quý giá nhất khi mà sự phức tạp của cuộc đời chưa có cơ hội chạm mặt.
Dư vị của ký ức, khoảng thời gian không bao giờ có thể quay trở lại
Không riêng ai trong chúng ta mà cả những nhân vật được viết lên cũng không ngoại lệ, khi phải chấp nhận một điều rằng những năm tháng cắp sách đến trường là khoảng thời gian đẹp đẽ, khó có thể quên đi và sẽ không bao giờ có cơ hội quay trở lại nữa.
Đi suốt một chặng đường dài 25 chương không nghỉ ngơi, quyển sách nhấn mạnh đám nhóc và cái tình anh em bền chặt năm ấy, mãi đến sau này cái tình nghĩa đã trở thành tình đồng chí, họ trở thành đồng nghiệp sát cánh bên nhau.

Và làm sao có thể bỏ quên hương vị của tình yêu đầu đời khi nhắc đến tuổi trẻ đây? cảm giác đầu tiên khi biết thích một ai đó nó trong sáng và đẹp đẽ biết nhường nào. Vào khoảng thời gian năm 1990 thì nắm tay nhau thôi đã là một sự can đảm lớn, cái suy nghĩ đáng yêu khi nghĩ rằng đối phương là người cuối cùng mình thích và sẽ bên nhau cả đời. Phải công tâm nhìn nhận một điều cảm giác khi mới biết thương nhớ một người có thể là mãi đến sau này cũng không thể quên đi, bởi vì chính bản thân vẫn còn giữ lại cảm xúc như lần đầu, cũng có thể là một dấu ấn đặc biệt vẫn đọng lại đâu đó trong trái tim mỗi người.
Quyển sách được ví như một lá thư tình quá đỗi ngọt ngào gửi cho người trẻ, gửi cho Hà Nội năm 1990 khi ấy với những câu chuyện giản dị, chân thật nhưng chứa đầy hồi ức cũ, một thời tuổi thơ dường như được tua lại theo từng trang sách. Mỗi chương là cột mốc đánh dấu từng chặng đường nhân vật trải qua, và thời gian sẽ không bỏ sót một ai kể cả chúng ta.
Để tuổi thanh xuân qua đi không có hai từ “hối tiếc”
“Muốn thành công chúng ta phải “dám va chạm” vào cuộc đời. Cứ “va chạm”, cứ yêu đi để cảm nhận tuổi thanh xuân, để quay trở lại không bao giờ hối tiếc. Chúng ta không quan trọng sống bao nhiêu năm mà quan trọng đã sống bao nhiêu năm có ý nghĩa.” Đó là quan điểm và tâm huyết của Vạn Lý Độc Hành đối với quyển tiểu thuyết văn học đầu tay này, “dám va chạm-dám yêu” sống hết mình chính là cách “hối tiếc” không có cơ hội xuất hiện trong cuộc đời.

Xuân Diệu cũng từng nói: “làm sao sống được mà không yêu, không nhớ, không thương một kẻ nào?”
Từ trang web chính của sách có một vài lời bình, mình cũng xin được chia sẻ lại một chút:
– “Khi thưởng thức tác phẩm đầu tay này, tôi tin bạn đọc càng có nhiều bất ngờ thú vị hơn nữa bởi sự miêu tả tinh tế “mảnh đất tình quê” thân thương; những hoài niệm tuổi thơ, tình bạn học trò mà “ai cũng thấy bóng dáng mình trong đó”; những rung động đầu đời thơ mộng cùng “tình yêu tự nguyện” ngọt ngào.” – Nhà báo Trung Nghĩa
– “Tác phẩm khơi gợi lại trong lòng người đọc biết bao kỉ niệm đẹp về một thời thanh xuân căng đầy nhựa sống, với không ít những khờ dại trong tình yêu, cùng những “trận chiến” bất tận của đám thanh niên mầm mới lớn, chỉ vì muốn mình trở thành “người hùng” trong đôi mắt cô bạn học xinh đẹp…”- Đạo diễn Dũng Nghệ
Cũng có độc giả để lại bình luận rằng lối diễn đạt của sách được viết khá nhanh, nên mình mong mọi người dành một khoảng thời gian trống khi đọc để không đứt đoạn cảm xúc, và một chút tập trung do có khá nhiều nhân vật cũng như các mẩu chuyện khác nhau được kể đến.
Quyển sách là những câu chuyện nối tiếp nên có lúc nhẹ nhàng như gợn sóng cũng có lúc cao trào, nhưng cuối cùng là một kết thúc đẹp cho hồi kết với mỗi nhân vật. Gợi nhớ hành trình tuổi thơ từ ngày bé đến khi trưởng thành chín chắn, rồi ai cũng thành công và có một gia đình bé nhỏ riêng, như một vòng xoay chuyển không ngoại lệ.
Không riêng bản thân mình, hy vọng độc giả sau khi gấp sách lại cũng sẽ nhớ về miền kí ức quen thuộc trân quý đó, như một mạch sống không đứt rời mà chính nó sẽ nuôi dưỡng mỗi người ngày một tốt đẹp hơn.
END.

Tiểu thuyết Gió Thổi Mùa Trăng Năm Ấy
Gió Thổi Mùa Trăng Năm Ấy

Gió thổi mùa trăng năm ấy là những câu chuyện nối tiếp nên có lúc nhẹ nhàng như gợn sóng cũng có lúc cao trào, nhưng cuối cùng là một kết thúc đẹp cho hồi kết với mỗi nhân vật...
URL: https://saysach.com/review-sach-gio-thoi-mua-trang-nam-ay/
Author: Vạn Lý Độc Hành
4.5
Truyện rất nhân văn, hướng thiện, hướng tới cái đẹp, ấm áp nghĩa tình
Tuổi trẻ và khung cảnh làng quê Việt Nam từ từ hiện ra nhẹ nhàng và dễ thương.
Nếu có thời gian rảnh và muốn hiểu thêm, yêu thêm tuổi trẻ thì đây là một cuốn sách nên đọc. Không quá suất sắc nhưng để lại dư vị ấm áp, ngọt ngào về lòng yêu thương.
Cuốn sách rất hay. Đã lâu rồi mình mới đọc được một cuốn sách rất chân thật như thế này, càng đọc càng cuốn hút.