“Người chưa từng thấy sẽ lớn tiếng bảo: Trên đời này không thể nào có cây olive trắng!
Chỉ có anh và cô biết, cây olive trắng thật sự tồn tại. Bởi hôm ấy họ đã cùng ngắm nhìn với nhau.
Cây olive trắng dưới bầu trời sa mạc xanh trong, còn họ ở bên nhau, chứng minh rằng mọi chuyện không phải một giấc mộng” – Cửu Nguyệt Hi.

Cây Olive Màu Trắng của tác giả Cửu Nguyệt Hi, một cây bút nổi danh về tiểu thuyết Trung Quốc, đặc biệt là ngôn tình. Chắc hẳn ai cũng từng một lần nghe qua hoặc đọc các tác phẩm như: Archimedes thân yêu, Freud thân yêu, hoặc Thời niên thiếu tươi đẹp ấy được chuyển thành bộ phim nổi tiếng Em của thời niên thiếu. Theo như lời bộc bạch của Cửu Nguyệt Hi, bản đầu tay của tiểu thuyết không hoàn toàn là tác phẩm bây giờ, chính vì muốn mang đến một sự chân thực, giản dị về cuộc sống thời chinh chiến, một sự bình phàm không hoa mỹ, đó là lý do hai nhân vật được xây dựng rất đỗi bình thường, họ cũng có ước mơ muốn thực hiện, là những con người bình thường, gặp gỡ sau đó yêu nhau cuối cùng là mong cầu sự bình yên khi về già.
Đây là cuốn tiểu thuyết không kém cạnh với các tác phẩm trước, không chỉ đề cập về bối cảnh thời chiến tranh loạn lạc mà còn bao gồm cả ước mơ, hoài bão, cầu mong về một ngày bình an không còn xa. Trong cảnh bom đạn việc sống sót đã là một điều may mắn nhưng tình yêu giữa cô phóng viên Tống Nhiễm và chàng quân nhân Lý Toản được ví như cây olive, mang một màu trắng đơn thuần, tinh khiết, sừng sững chống chọi, bất chấp mà tồn tại.

Gặp nhau giữa bảy tỷ người, cũng là duyên phận
Duyên phận của anh và cô cũng như bao cặp đôi khác, duy chỉ có bối cảnh tàn khốc của chiến tranh là đặc biệt, Tống Nhiễm cũng nhớ rằng: “Cô gặp anh vào một ngày bình thường, tiết trời oi bức nóng nực, khi ấy cô chỉ coi đó là một ngày rất bình thường trong cuộc đời mình”.
Khi bắt đầu đọc quyển tiểu thuyết đến đoạn chiến tranh nhen nhóm bắt đầu, cũng là lúc sự đồng cảm trong nội tâm mỗi người dần thể hiện ngày một rõ hơn, chỉ là những con chữ viết trên mặt giấy nhưng cũng khiến độc giả lắng lo chẳng biết cả hai sẽ sống sót như thế nào, tình yêu của cặp đôi này liệu có đi đến cuối cùng hay không, vì đạn có thể lạc bất cứ khi nào, và người quân nhân cũng chỉ là một người thường:“ Người ta thường bảo quân nhân là anh hùng thép, nhưng họ nào phải sắt thép thật. Đạn sẽ xuyên qua lồng ngực họ, lửa cũng sẽ thiêu cháy khuôn mặt họ. Vô số thân xác máu thịt trẻ tuổi hứng lấy mưa bom bão đạn để tiến lên. Câu giành lại lãnh thổ chẳng qua là dựa vào họ từng bước tiến về phía trước, dấn lên bằng thân thể, đo đạc bằng bước chân, cố thủ từng tấc đất”.
Chắc hẳn, nghĩa vụ của một người lính sẽ được đặt lên bàn cân giữa người mình yêu hay đất nước đang chờ. Nhưng riêng tiểu thuyết này, có lẽ độc giả sẽ không tìm được một sự so sánh nào, vì chiến tranh quá tàn khốc, vì ước mơ của Lý Toản quá lớn, vì tình yêu, thấu hiểu và sự cảm thông của cả hai người luôn được khắc hoạ xen kẽ, vẽ nên thời kỳ chinh chiến rõ nét bi thương nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ. Không phải chia xa là khi một người ở lại một người ra chiến trường, điều đặc biệt của tác phẩm là chính vì cả hai đã nắm tay ở bên nhau từng giây, từng khắc trong chiến tranh.
Nhưng chắc chắn, số phận con người nhỏ bé như hạt cát sẽ bất lực trước rào cản, trước hoàn cảnh không cho phép họ tiếp tục bước cùng với nhau, khoảng thời gian đọc đến những chương này, mình cũng không thể giữ được tâm tư mà rơi lệ, thật sự rất đau lòng, làm sao thấu được cảnh anh bất lực khi biết người mình yêu một mình chịu đựng cú sốc lớn, tấm thân mỏng manh nhỏ bé ấy đã kiên cường, mạnh mẽ rồi chợt oà khóc như đứa trẻ khi anh trở về. Lý toản, một người dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ đau lòng, tâm can như bị giày xéo : “Anh xin lỗi, biết rõ nguy hiểm nhưng anh vẫn đi, biết rõ em có thể đoán được anh lừa em nhưng anh vẫn làm, biết rõ có thể sẽ chết nhưng vẫn cố chui đầu vào. Nhiễm Nhiễm… Trên đời này, người khiến anh cảm thấy có lỗi nhất chính là em”.
“Thừa biết sẽ đem lại đau khổ cho em nhưng anh vẫn yêu em, vẫn muốn ở bên em”
Trong thời chiến, liệu có bao nhiêu cặp đôi sẽ đi đến cuối cùng và phải chăng tình yêu là ủng hộ, là tin tưởng nhau?
Lý Toản từ nhỏ đã có ước mơ trở thành quân nhân, Tống Nhiễm cũng không ngoại lệ, và điều mà tác giả muốn tâm sự qua Cây Olive Màu Trắng này, chắc chắn không bàn về chiến tranh, mà là trong chiến tranh hai nhân vật đã chọn thực hiện những gì. Và họ vẫn chọn cách yêu trọn vẹn nhất, dũng cảm chiến đấu, kiên định vì người trong lòng cũng không vì thế mà từ bỏ tâm niệm, hai người như hai con cá đơn độc tìm được nhau, ở bên nhau mà thôi. Tống Nhiễm vẫn đứng phía sau ủng hộ, luôn cầu mong sự bình an sẽ đến với anh. Lý Toản ra trận cũng vì mục đích duy nhất là nhanh chóng trở về.

“Ở thời đại hoà bình này, chiến tranh đã để lại trên người họ dấu vết sâu hoắm, xấu xí và thầm kín không thể cho ai biết. Người ngoài nhìn thấy, hoặc sẽ âm thầm đánh giá vì mới mẻ, hoặc chẳng buồn đếm xỉa. Họ không thấy được nỗi đau như rút gân khắc cốt dưới vết sẹo ấy. Họ không biết trông nó có thể đã lành, nhưng vào những ngày mưa dầm lại khiến người ta đau đến không muốn sống”.
Đúng vậy, người ta không biết và mãi mãi cũng không thể biết nỗi đau sau chiến tranh không chỉ cơ thể bị giày vò, đau đớn như muốn chết đi, người mất được khắc tên vào bia đá như thể đã hoàn thành nghĩa vụ còn những người may mắn sống sót sau chiến tranh lại đau đớn khôn nguôi, thậm chí là bị người đời quên lãng, cô độc giữa địa ngục nhân gian khi cái bóng ma tâm lý vây lấy họ, lửa chiến tranh bốc cháy trên phố, khói súng, máu có mặt ở khắp nơi, những xác chết bị bom nổ…. như hiện về mỗi đêm trong giấc mộng. Mình vẫn nhớ như in câu: “Những người lính chinh chiến nơi sa trường trở về đất nước yên bình, mọi người cười vui rôm rả, không ai nghe thấy tiếng đạn bom trong tâm trí họ”.
Hơn nữa, với một người quân nhân như Lý Toản, anh tự trách mình không mạnh mẽ hơn nữa, không thể cho Tống Nhiễm cuộc đời như mong ước, tác giả khắc từng câu chữ như cái cách con dao ghì trên xác thịt, máu tươi cứ chảy mãi đến độ con người ta không biết đau đớn rốt cuộc là gì nữa.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu anh và em có thể gặp được nhau lần nữa
Ngay sau khi khép lại quyển tiểu thuyết này, chúng ta đều cảm nhận được nỗi bi thương đượm buồn đó, duy nhất điều khiến cả hai cố gắng đến bây giờ là tia hy vọng về tình yêu của họ: “sau khi trở về, chúng ta kết hôn nhé”.
Độc giả nghĩ rằng đây sẽ là kết thúc mở hay hạnh phúc? cho đến những giây phút cuối cùng có phần ngắn ngủi đó, hẳn ai cũng có riêng cho mình nỗi niềm nhất định, người đời nghĩ rằng thật bất công nhưng với hai nhân vật họ đã chấp nhận số phận, ở cuối đoạn đường của họ là những giây phút không rời xa. Xúc động nhất có lẽ chính là cảnh Lý Toản nằm trên giường bệnh nhận lấy nụ cười xinh xắn của Tống Nhiễm, anh cũng mong ước rằng nếu có thể, anh vẫn sẽ là Lý Toản và vẫn yêu Tống Nhiễm lần nữa.

Có độc giả cũng cho rằng, một đời an yên quá ngắn ngủi với họ dẫn đến nuối tiếc trong lòng. Nhưng chúng ta phải gật đầu đồng ý một điều cả hai đã nắm tay nhau từ thời khói đạn, gặp gỡ, yêu và ở bên nhau, cho đến đoạn đường cuối cùng của sau này, A toản con đã kể lại: “bố mẹ như tạo một khoảng trời riêng cho nhau, không ai thấu hiểu cũng không ai chen vào được, nội tâm của họ như hoà làm một”…
Quyển tiểu thuyết Cây Olive Màu Trắng có lẽ không dành cho người đang tìm kiếm tình yêu đời thường mơ mộng, nhưng lại dành cho những con người đơn độc, có thể cảm nhận từng ngóc ngách mạch xúc cảm của nhân vật rồi đau lòng như nỗi đau của họ, chắc chắn sẽ vấn vương, dư âm mãi đến sau này. Mình xin mượn lời của tác giả Cửu Nguyệt Hi, khép lại hành trình:
“A Toản, Nhiễm Nhiễm, tôi từng đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ vô số người, duy chỉ có tâm hồn của hai người vẫn là điều dịu dàng nhất. Gặp được hai bạn, là may mắn vô vàn của tôi”.
END.
I. cây olive màu trắng review
II. đọc truyện cây olive màu trắng
III. cây olive màu trắng ebook
IV. cây olive màu trắng full
V. cây olive màu trắng sách
VI. cây olive màu trắng wattpad
VII. cây olive màu trắng audio
Cây Olive Màu Trắng

Cây Olive Màu Trắng có lẽ không dành cho người đang tìm kiếm tình yêu đời thường mơ mộng, nhưng lại dành cho những con người đơn độc,...
URL: https://saysach.com/review-sach-cay-olive-mau-trang-cuu-nguyet-hi/
Author: Cửu Nguyệt Hi
5
[no_toc]
Nội dung ko có j để chê luôn