“Có bao giờ bạn giật mình tỉnh dậy giữa đêm, thảng thốt bật lên tiếng gọi ai đó nhưng chợt nhận ra bản thân chẳng có một ai để cất lên tiếng gọi ấy không?
Có bao giờ bạn tự mình thụt vào vỏ ốc rồi đắm mình xuống đại dương rộng lớn của cuộc đời, tưởng như muốn trốn tránh hết thảy nhưng sâu thẳm trong tâm hồn vẫn mong chờ một cái nắm tay níu giữ không?” – A Crazy Mind.

Có Ai Ở Đó Không, một quyển tản văn nhẹ nhàng và ngọt ngào được viết lên từ nhiều tác giả với những câu chuyện khác nhau, A Crazy Mind đã tổng hợp, liền mạch những cái riêng đó thành cái chung, song độc giả cũng có thể tìm thấy câu chuyện riêng của mình ở nơi này. Những mảnh vỡ cô đơn và Có ai ở đó không? là hai phần chính trong quyển sách, nhưng cái mình ấn tượng đầu tiên để tìm đọc chính là vì tựa đề, sau là những con người cô đơn giống nhau, họ cần được lắng nghe, cần chia sẻ và chữa lành.
Tựa sách lấy cảm hứng từ chiếc giếng trong truyện Rừng Nauy của tác giả Haruki Murakami, và theo như lời giới thiệu thì đây là cuốn sách giúp bạn giải thoát khỏi “giếng sâu” của tâm hồn mình, nơi bạn tìm thấy những đồng cảm và giải bày, có thể là ngộ ra vài chuyện tưởng chừng khó có thể quên đi, khó có thể tiếp nhận.
“Chắc hẳn trong khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, ai cũng có những lúc muốn nhảy xuống chiếc giếng không đáy, hay muốn gào thét trong đó mà không hề có tiếng vọng lại, nhưng thẳm sâu trong chúng ta là cần sự thấu hiểu, ít nhất là từ một ai đó – như sự hi vọng có một cái đáy giếng khi chơi vơi trong đó quá lâu, hay là một tiếng vọng lại khi việc thét gào đã quá mỏi mệt.”
Mở đầu trang sách, chúng ta đến với thực quán Yoisho, nơi thực khách đến đây đều cho rằng có một phép màu kỳ diệu chữa lành tâm hồn của họ, hoặc có lẽ thực khách đã tự chữa lành cho chính mình theo một cách nào đó.
Tác giả cũng không quên trích một đoạn trong Rừng Nauy của tác giả Haruki Murakami: “Thật tốt khi được cảm nhận vị ngon của đồ ăn, nó khiến ta cảm thấy ta đang còn sống.”
Đến với vị khách đầu tiên của thực quán diệu kỳ, Hiên chứng kiến câu chuyện tương tự mình đang gặp phải, cậu lục lại ký ức bản thân ngày trước, cũng như nhớ về hiện tại, chiếc bánh ngọt trên bàn có lẽ là ngon nhất thời gian gần đây chỉ sau chiếc bánh của mẹ, Yoisho bằng một cách nào đó đã giúp cậu nhận ra mục đích sống tiếp, cái cảm giác chơi vơi lạc lõng một mình trên thế gian, giờ đây Hiên cũng không còn cảm nhận được nữa, thực khách đến với Yoisho có thể mang về cho mình sự bình yên trong lòng, hoá giải khúc mắc giống với cái cách tình yêu nhuộm đỏ như lá phông lại ôm lấy, vỗ về vị khách thứ hai, khép lại câu chuyện tình dở dang.

Người dân trong khu phố hoặc ai đã một lần đến Yoisho đều nói với nhau: “Một quán ăn mang tới hương vị phản chiếu vào tâm thức của người ăn. Một nơi có thể chữa lành những vết sẹo lòng, những phận người lạc lõng trong cõi đời và hoan lạc trong dã tâm của nhân gian.”
“Ngày đó, tôi từng muốn nói, nói cho ai đó biết tất cả những gì đang chôn giấu trong tôi. Nhưng tôi chẳng tìm được ai để nói. Tôi không muốn bố mẹ thêm phiền lòng. Bạn bè tôi là những người vô tư, tôi nghĩ họ chỉ thích nghe những câu chuyện vui chứ không ai muốn đó nhận những nỗi buồn.”
Con người cô đơn là bởi vì xung quanh luôn có quá nhiều chuyện phải giải quyết, phải nếm trải, có lẽ vậy mà chẳng mấy ai còn thời gian lắng nghe đối phương. Thế rồi, người ta tìm thấy nhau như câu chuyện tình yêu trên Tinder, dù tình cờ nhưng cả hai lại thấu hiểu, dành cho nhau sự đồng cảm vững chắc, một khoảng thời gian tâm tình vô giá. Một cô gái mê sách, thích viết lách và mơ ước trở thành tác giả, cô mơ mộng và yêu đời lại gặp được anh chàng IT, tự cho mình là nhạt nhẽo, anh ít nói, bận rộn nhưng vẫn luôn lắng nghe cô luyên thuyên. Trái lại, có lẽ anh cũng cần ai đó thấu hiểu mình, mà chẳng biết liệu thế gian này còn có ai hay không… Bởi có những người không thường mang chuyện của mình tâm sự với ai đó, là do không tìm được người chân thành, cũng có thể vì không muốn đem tiêu cực đến người xung quanh, hoặc đã quen rồi, mặc nó tiếp diễn thành ra lại thôi… chuyện lâu ngày lại thành chuyện cũ.
Thế mới nói, con người lớn lên cũng có những buồn lòng, luẩn quẩn trong mớ bế tắc vì công việc, gia đình, hoặc vì bản thân vẫn mãi dậm chân, hay vài ba lời đàm tiếu xáo rỗng. Đến khi cảm xúc dồn nén quá nhiều, việc xảy đến quá nhanh, đó cũng là khoảng thời gian mà chúng ta yếu ớt nhất, là lúc mong mỏi được nói hết lòng mình, được khóc thật lớn, được chở che, và an ủi.
Mong rằng chúng ta của sau này, đều sẽ tìm được người thật tâm thật ý lắng nghe, hoặc tình cờ tìm thấy một người bạn tâm giao như câu chuyện Tinder kia. Hay tệ hơn là khi không có ai ở bên cạnh, cũng không có lấy một người xa lạ nào, thì xin hãy lắng nghe chính mình. Lắng nghe những xúc cảm chơi vơi đó, đến khi biển lặng lòng yên, rồi mọi thứ sẽ ổn.
“Có ai ở đó không? có thể cho tôi gõ cửa bước vào trái tim nhiều mảnh xước để vá nó không?”
Mình rất thích chương này, vì đọc đến đây đôi khi lại nhớ về bản thân ngày trước, cũng tự hỏi khoảng thời gian khó khăn ấy, vì sao mình lại không nói với ai?
Nhân vật trong câu chuyện này đã có một lời khuyên với cô gái: “Đó là vì em chưa từng thử cố gắng chia sẻ với mọi người. Em phải dừng việc này lại, dừng việc viết ra tín hiệu SOS trong những câu chuyện mà chỉ mình em hiểu, dừng việc dồn nỗi đau và nỗi sợ của bản thân vào những câu chuyện rồi mong sẽ có người hiểu nó khi mà ngay cả bản thân em cũng biết rằng sẽ không ai hiểu được.”
Độc giả có cảm nhận được điều này không? rằng đừng xoay bản thân mình trong vòng tiêu cực đó nữa, đừng nhốt bản thân mình trong suy nghĩ riêng, đừng để những áp lực thành hình dồn nén quá lâu, đừng tách biệt chính mình với thế giới, với thực tại đầy sắc màu. Vốn dĩ trong tay không có gì cả, vì sao không thử nói hết lòng mình, gào thét thật lớn với gió và trời đêm, thật ra chẳng phải vì không có ai lắng nghe, bởi đâu đó vẫn luôn có người thật sự quan tâm, vẫn hằng ngày lặng lẽ chờ bạn mở lòng, chờ chúng ta tâm sự nhưng bản thân đã từng thử một lần can đảm mở lòng sẻ chia? Cũng có những con người tình cờ tìm thấy nhau, một vài lần gặp gỡ, một vài lần bầu bạn chỉ để được bao dung, được đồng cảm, họ lau đi dòng nước mắt ấm ức, mệt mỏi lăn xuống gò má xinh đẹp của bạn.

Chắc chắn người vá trái tim sẽ đến, chỉ là đến muộn một chút mà thôi, nếu người đó đang ở ngay đây thì xin hãy trân trọng họ, xin hãy giữ mãi họ bên cạnh, kẻ đã vá lại trái tim đau đớn nhiều vết xước của bạn, như một lời cảm ơn.
Có ai ở đây không? Còn có ai ở đây không?
Liệu còn có ai cứu vớt lấy tâm hồn tổn thương này? có ai đến ôm lấy thân thể ngày một yếu ớt này không? Và còn có ai, xua đi mỏi mệt này giúp hay không?…
“Chúng ta đã gắng gượng quá nhiều có phải không? Một năm, hai năm, ba năm… dù đôi khi chúng ta phải tự hỏi: Liệu quyết định ở lại với tất cả những mệt mỏi này có phải là quyết định đúng hay không? Nhưng rồi chúng ta vẫn gắng gượng. Có một niềm tin dằn vặt trong tôi rằng chúng ta rồi sẽ vượt qua một hay nhiều lần hơn, cho dù hàng trăm, hàng ngàn lần chúng ta tự nói với mình: “Chắc không qua nổi hôm nay nữa!”.”
Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn ở đây, vẫn sống với thực tại mỗi ngày, bởi vì không chỉ một mình, mà còn rất nhiều những con người cô đơn như thế ở ngoài kia, chỉ cần bước ra khỏi vòng tròn bản thân và bắt đầu đi tìm. Chẳng phải tìm họ – những người giống chúng ta. Mà là đi tìm lẽ sống, chỉ khi tìm được khát vọng và ước mơ, tìm được mục tiêu cuộc đời, hoặc đơn giản là trở về nơi yêu thương vẫn đong đầy, nơi ngôi nhà luôn đón chúng ta trở về bất kể khi nào.
Tác giả cũng gợi ý việc viết một lá thư như xoa dịu vỗ về chính mình “Bản thân gần đây như thế nào, mọi thứ vẫn ổn chứ, có điều gì buồn lòng hay không, có ổn không…”.

Những câu chuyện trong quyển sách vẫn ở đó, vẫn luôn an ủi mỗi khi độc giả mở ra, nhưng thông qua đó các tác giả cũng hy vọng độc giả có thể tự chữa lành tâm hồn đang tan vỡ bằng thực tại, bằng việc mở lòng và sẻ chia, trong quyển sách cũng có một chương nói về cái chết, vì không có gì đáng sợ bằng cái chết cả, chúng ta ở đây là may mắn, bởi còn rất nhiều điều ngoài chưa khám phá, còn chưa nói lời yêu ai, vẫn chưa thực hiện được mong ước, có đúng không?
Có thể nhiều độc giả cho rằng, quyển sách phù hợp với những người đang đơn độc khi phải đối chọi với thực tại, họ cô đơn trong thế giới của bản thân, cho những người cần được lắng nghe và trải lòng.
Với riêng bản thân mình, sách lại là một viên kẹo ngọt xoa dịu tâm hồn bạn nhất thời, trong một khoảng thời gian dư âm sau khi đọc xong, điều mình quan tâm và cân nhắc là chính bản thân chúng ta, những con người nội tâm cô đơn và nhạy cảm cần tự mình vượt lên, bước ra khỏi chiếc khuôn một màu đó, nở nụ cười với thế giới, tìm cho riêng mình người bạn chân thành, tìm về nơi mà lòng cảm thấy an yên. Hy vọng, tôi và bạn, đều có thể làm được điều đó, từng chút một.
END.
Bạn muốn mua sách Có Ai Ở Đó Không? Nhấn vào đây 👇👇👇
Có ai ở đó không PDF
Cảm ơn bạn đã quan tâm tới sách “Có ai ở đó không”, hiện tại sách chưa có bản PDF. Chúng tôi sẽ sớm cập nhật khi có. Bạn có thể mua sách để ủng hộ tác giả. Cảm ơn bạn nhiều!
Có ai ở đó không ebook
Cảm ơn bạn đã quan tâm tới sách “Có ai ở đó không”, hiện tại sách chưa có bản Ebook. Chúng tôi sẽ sớm cập nhật khi có. Bạn có thể mua sách để ủng hộ tác giả. Cảm ơn bạn nhiều!
Có ai ở đó không sách
Cảm ơn bạn quan tâm, bạn có thể mua sách để ủng hộ tác giả.
Có ai ở đó không review
Cảm ơn bạn đã đọc bản review sách “Có Ai ở đó không?”
[no_toc]
Sách đọc hay lắm ạ :<
Cuồn này có vẻ buồn nhỉ 😀
Những câu chuyện đc kể hay và cảm động