“Sẽ đến một thời điểm, ta nhận ra tình cảm bắt đầu nhạt dần. Người từng dịu dàng với ta mọi lúc bất kể ta có cáu gắt, lại dịu dàng với tất thảy thế giới, trừ ta. Sẽ đến một thời điểm, ta nhận ra bản thân ta dù có cố gắng đến mệt nhoài, cũng không đổi được một nụ cười động viên.”

Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên là một sự đồng điệu vừa mới cũng vừa hay giữa hai tác giả thân quen, Én và Thích A Tèo. Đây là một quyển tản văn nói có chút buồn cũng không hẳn là đúng, bởi cách tâm sự, trải lòng của tác giả khi kể lại chuyện cũ đã không còn mang theo cảm xúc khi xưa, mà chỉ như nhắc nhớ lại tháng ngày từng níu kéo một người trong vô vọng, nhớ lại vài chuyện đáng buồn khó quên nhất trong đời người mà ai rồi cũng sẽ vô tình trải qua.
Có lẽ sách không phổ biến để được đặt trên chiếc kệ best-seller, nhưng nếu có duyên lật vài trang, độc giả sẽ phải dừng lại nghĩ ngợi vì vô số hồi ức cũ nhẹ nhàng hiện về, là thanh xuân từng yêu hết mình để rồi đau lòng vì một người đến thế, là suy nghĩ ngày còn trẻ rằng nỗi đau sẽ mãi chẳng thể lành, rằng con tim không thể mở lòng thêm lần nữa… Nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, mặt nước trong tâm hồn dường như yên ắng hơn trước,.. là thật sự quên được rồi.
Khi Hoàng Hôn Sắp Tắt, Cũng Là Thời Điểm Chia Xa
Vô số câu chuyện nhỏ trong tình yêu, như khi bắt đầu cảm nắng một ai đó, khi yêu hết mình, rồi đau khổ vì tình yêu, phải rời xa người trong lòng, và dù biết chuyện quên đi sẽ chẳng dễ dàng gì. Vừa hay là hai người, hai ánh nhìn khác nhau trong tình cảm cùng ngồi lại tâm sự… và nếu một người đang yêu đọc được quyển sách này, sẽ chẳng sao cả, độc giả có thể nhìn ra đâu là lý do dẫn đến chia ly giữa hai con người từng hứa hẹn bên nhau, từng trao đi thứ tình yêu mãnh liệt đến đối phương, sau đó giữ lại chút kinh nghiệm riêng. Ngược lại, người đã từng tan vỡ, từng không thể tiếp tục hướng về phía trước, từng chùn bước vì tình yêu duy nhất rời xa, người mình yêu thực sự không quay về nữa, thì cũng chẳng sao cả,… đã chia xa bao lâu rồi, nếu không thể thì chắc hẳn đã đến lúc phải quên đi.

“Người đã muốn rời đi, giữ như thế nào cũng bằng thừa, vốn dĩ tên bạn đã không đặt ở tim họ nữa rồi”.
Trong một mối quan hệ, nếu người còn lại luôn tự đặt cho mình những câu hỏi: “Anh ấy có còn yêu mình không”, “Tình yêu này có sai chỗ không”? cũng là lúc, nên nhìn nhận lại mối quan hệ này. Ngày trước thích gì, ghét gì, dù ngốc nghếch đến cỡ nào cũng chẳng sao, người thương sẽ để tâm và chẳng bao giờ trách móc. Ngày trước gửi tin nhắn giây trước, giây sau đã nhận được câu trả lời, ở trang 17 tác giả có nói như thế này: “Bạn tốt hay không tốt, hiểu chuyện hay nông cạn, dịu dàng hay vô lý. Nếu tâm của họ hướng về bạn, tất thảy đều là ưu điểm. Còn ngược lại, tất thảy đều là vô nghĩa”.
Yêu một người đã khó, giữ một người muốn rời đi còn khó hơn gấp trăm lần, cho dù có cố gắng níu lại sợi dây tình, níu lại người từng thương yêu sâu đậm, một khi đã không còn thương nữa, tin nhắn nếu không bận thì lười trả lời, đằng sau hai chữ tùy em chính là không còn muốn quan tâm. Một người im lặng, người kia luôn tìm vô số chủ đề để mở lời, đã không thể biện minh bằng cái cớ ít nói khi thực chất là không muốn trò chuyện nữa.
Câu nói này hẳn sẽ được độc giả yêu thích: “Quán điểm tâm sẽ không mở đến tối, người muốn ăn sớm đã đến rồi”.
Nếu là bạn nơi mà ai đó hướng tới, thì dù phải trao đi bao yêu thương, trao đi bao quan tâm sẽ chẳng đáng là bao. “Người có tình với bạn sẽ không để bạn chờ đợi một cách phí hoài. Vì họ biết thời gian hữu hạn, chỉ cầu cầm tay bạn sớm ngày nào hay ngày đó” chắc hẳn là ai đó đang dốc sức theo đuổi bạn bằng hết tâm tư, tình cảm. Còn người đã không muốn dùng bữa tối, quán ăn đóng cửa họ cũng không bận tâm.
Và nếu đợi chờ là hạnh phúc thì cũng có thể là chia xa, người thương bạn sẽ không phải để bạn đợi 2 tiếng trong ngày kỷ niệm, sẽ không bỏ rơi bạn lúc cần họ nhất, sẽ không để bạn một mình thủi lủi đi về trên đoạn đường mưa tối, sẽ không để bạn đợi một cuộc gọi yêu thương, một tin nhắn ngủ ngon cũng sẽ chẳng còn xuất hiện nữa, mọi thứ cứ thế mờ dần, người vì vậy cũng xa dần,…
Thế mới nói, chuyện một người nắm một người buông, thì 2,3 thậm chí 5 năm nữa cũng không thể chung một đoạn đường. Thời điểm dễ buông bỏ, ít đau lòng chính là ngay lúc con tim cảm nhận được chuyện tình yêu không còn là của hai người nữa, khi hoàng hôn vừa tắt, cũng chính là lúc nói lời chia xa.

Hoá Ra Tình Yêu Là Nắm Lấy Tay Một Người Phù Hợp
Để nói về tình yêu, như phi hành gia tham quan cả vũ trụ rộng lớn vậy, tình đôi khi dễ hiểu, đôi khi khó nói thành lời, tình yêu không phải vật chất để có thể đong đếm, cũng không để cân đo, tình yêu chính là một người cô đơn, gặp một người cô đơn phù hợp, vừa hay đến với nhau sẽ không ai phải cô đơn nữa.
Một người cần yêu thương, vừa lúc người kia muốn trao đi, thế là thành đôi.
Cô gái bên cạnh bạn vì sao mãi không chịu lớn, cứ ngốc nghếch đáng yêu như ngày đầu tiên gặp nhau, đó chính là kết quả gặp được một người phù hợp. Không phải vì cô ấy không hiểu, không phải vì thích mè nheo, thực sự cũng không cần quà vào ngày lễ nào cả, chỉ là khi yêu, họ thường có thói quen dựa dẫm vào người mình tin tưởng mà thôi.
Tình yêu ban đầu chỉ là hai con người xa lạ tìm thấy rồi thương nhau, có thể quan tâm chăm sóc, là chỗ dựa khi người kia cần, là bờ vai vững chãi, là cái ôm khi đau lòng, là đôi ba lời yêu, lời hứa hẹn tương lai phía đằng xa,.. Để rồi, tình yêu cũng dễ dàng kết thúc vì chỉ cần một người im lặng mãi không nói, một người vô tâm hững hờ, và khi người con gái bên cạnh dần mạnh mẽ hơn, là lúc không còn nhau nữa.
Trên mạng dạo gần đây thường xuất hiện lý do chia tay dễ hiểu nhất, tác giả cũng đưa vào trong quyển tản văn của mình. Chỉ cần đối phương nói đợi anh nhé, dạo này anh bận quá, người con gái vốn từng được bạn chở che, bảo vệ, nâng niu giờ lại có thể tự sửa điện, thay ống nước, tự xây một khu vườn nhỏ, đóng hàng rào,… bỗng dưng lại trở về cuộc sống của một cô gái độc lập mạnh mẽ, vậy câu hỏi đặt ra chính là: cần người đàn ông để làm gì nữa.? Mặt khác của tình yêu chính là như vậy, ngày trước người đàn ông muốn chở che, người phụ nữ cần điều đó,…còn phụ nữ hiện đại bây giờ phổ biến một lối sống độc lập, mạnh mẽ.

Tình yêu dường như không có lỗi, chỉ là hợp nhau thì tình đẹp, không hợp nhau thì nên dừng lại đúng lúc,…
“Đến khi trưởng thành, chỉ mong có người miệng không nói nhưng lòng nghĩ về nhau, cùng nhau già đi, bất cứ giây phút nào cũng đặt mình lên hết thảy.”
Sau khi trưởng thành, chỉ mong bình yên ghé ngang khi đã trải qua hồi ức đau lòng, rồi sẽ có một người mới đến sau mọi chuyện, thấu hiểu quá khứ, yêu lấy ta của hiện tại, một người không hứa hẹn nhưng sẽ là người nắm tay vào lễ đường, là người không bao giờ rời đi, cũng không bao giờ buông lời cáu gắt,… Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên, mong rằng không làm độc giả mang buồn phiền về bản thân mình, hãy gấp quyển sách lại và nhẹ nhàng nở một nụ cười, người cũ chuyện cũ, vốn không nên nhắc lại,…
END.
Bạn muốn mua sách Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên Nhấn vào đây 👇👇👇
Review Sách Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên
Cảm ơn bạn đã đọc Review sách Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên tại Saysach.com.
Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên PDF
Cuốn sách hiện chưa có bản PDF, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm.
Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên Ebook
Cuốn sách hiện chưa có bản Ebook, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm.
[no_toc]
Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên

Chúng Ta Có Hẹn Với Bình Yên là một sự đồng điệu vừa mới cũng vừa hay giữa hai tác giả thân quen, Én và Thích A Tèo. Đây là một quyển tản văn nói có chút buồn cũng không hẳn là đúng, bởi cách tâm sự, trải lòng của tác giả khi kể lại chuyện cũ đã không còn mang theo cảm xúc khi xưa, mà chỉ như nhắc nhớ lại tháng ngày từng níu kéo một người trong vô vọng, nhớ lại vài chuyện đáng buồn khó quên nhất trong đời người mà ai rồi cũng sẽ vô tình trải qua.
URL: https://saysach.com/review-sach-chung-ta-co-hen-voi-binh-yen/
Author: Én – Thích A Tèo
4.5