“Ngược lại, nếu tôi để các hình ảnh trong ký ức len lỏi vào thì tôi sẽ thấy lại chính con người quá khứ của ông, giọng cười của ông, dáng đi của ông, ông nắm tay tôi dẫn đi hội chợ, trò chơi vòng quay ngựa gỗ làm cho tôi phát sợ, đối với tôi, tất cả những dấu hiệu của một hoàn cảnh trải qua cùng những người khác trở nên không quan trọng. Không có chút thi vị nào của hồi ký, cũng chẳng có gì là châm biếm hài hước.” –Annie Ernaux

Một Chỗ Trong Đời – quyển sách của người con gái Annie Ernaux viết cho cha mình, với giọng văn không chứa tình cảm nào là nên xảy ra, một quyển sách khó hiểu từ ánh nhìn ban đầu. Khi cô thường dùng những ngôn từ thẳng thắn trong đoạn hội thoại mà chẳng phải là việc con cái nên lắng nghe, bao dung, và khiêm nhường khi nói về cha mẹ.
Tác giả kể về cuộc đời cha mình với cái nhìn tựa như người ở ngoài cuộc chia ly, chỉ đơn giản là thuật lại mọi hành động, suy nghĩ, lối sống, và sự nghiệp của ông trong bao năm, để rồi đến ngày cuối cùng của cuộc đời, có lẽ cô vẫn chưa thực sự nói lời cảm ơn trịnh trọng nào, khi trái tim vẫn còn nhịp đập máu mủ, tình thân: “Cảnh tượng diễn ra rất giản dị, không có cả tiếng kêu gào lẫn nức nở, chỉ có mẹ tôi là mắt đỏ hoe và không ngừng nhăn nhó. Các thao tác được tiến hành trong im lặng, không hỗn loạn, chỉ với lời lẽ thường nhật.”
Khoảng Cách Mang Tính Giai Cấp, Kỳ Dị, Không Tên
Người cha chưa lần nào được nhắc tên theo một cách trân trọng, kính nể nhất mà đáng ra con gái nên làm điều đó, thời kỳ Pháp khi trước còn hỗn loạn, với ông cái ăn cái mặc đã chiếm hết tuổi thơ, hơn 10 tuổi đã tiếp xúc với chuồng bò, mãi đến khi trưởng thành hai từ nông dân khiến ông nghĩ mình chỉ có thể cùng nó đi hết quãng đời còn lại. Nhưng đổi lại, ông có chí, luôn bất chấp tiến lên, kể ra đời ông có rất nhiều sự kiện, thực hiện nghĩa vụ quân sự cũng là lần giúp ông nhìn rõ hơn thế giới bên ngoài, bắt đầu cuộc đời mới là công nhân cho nhà máy, làm 8 tiếng, có nhà vệ sinh riêng, sạch sẽ hơn ngày xưa rất nhiều, chiến tranh xảy ra thì nhận lắp hố bom, tiếp tế lương thực.
Cuộc đời người cha chỉ bước sang một trang hoàn toàn mới khi hai vợ chồng mua một cửa hàng cũ xây thành tiệm cà phê, “Tiệm cà phê dành cho những người eo hẹp kinh tế. Quán cà phê với các khách quen, những người tới uống đều đặn trước hoặc sau giờ làm việc nên có chỗ ngồi riêng, một đội thợ xây công trường, vài khách hàng mà với điều kiện của họ có thể chọn một quán sang hơn, một sĩ hải quân về hưu, một viên thanh tra an sinh xã hội, tóm lại là những người không kiêu ngạo”, đó cũng là lúc ông cũng nhận thức sự phân tầng giai cấp rõ rệt, đặc biệt là mối quan hệ ít nói giữa bản thân và cô con gái đang từng ngày bước vào giới tri thức.

“Trong ký ức của tôi, tất cả những gì liên quan đến ngôn ngữ đều là nguyên nhân của sự oán hận, của những cuộc cãi vã đau lòng, còn hơn cả vấn đề tiền bạc.”
Ngoài sự kiện cuộc đời cơ cực, khó nhọc không thể diễn tả thành lời và dù cho đóng thành sách cũng khó lòng mà hiểu hết về người cha thầm lặng không ngơi nghỉ, chỉ mong đời cô con gái bé nhỏ có phần tươi sáng hơn. “Đằng sau hạnh phúc, là sự rúm ró của cảnh sung túc đã phải gắng hết sức giành được. Tôi không có ba đầu sáu tay. Thậm chí không có lấy một phút để đi vệ sinh.”
Vẫn là người cha ấy dẫu đã thành công hơn khi xưa: “Phông nền bức ảnh là cánh cửa quán cà phê đang mở, hoa trên bậu cửa sổ, bên trên cửa sổ treo giấy phép bán lẻ đồ giải khát. Chúng tôi chụp ảnh với những gì tự hào có được, cửa hàng, xe đạp, sau đó là xe ô tô bốn mã lực, ông để tay lên mui xe, cử chỉ đó làm cái áo vest của ông hớt lên. Chẳng có bức ảnh nào là ông cười.
So với những năm còn trẻ, khi làm ca tám tiếng một ở nhà máy lọc dầu, hay lũ chuột ở Vallée, thì hạnh phúc là hiển nhiên.”
Nhưng kể từ đây, ông đã thận trọng hơn trong cách ăn nói, cư xử hằng ngày của mình, không bao giờ nói mình mệt mỏi, cũng không muốn hỏi những thứ đáng ra nên hỏi vì ngại, cùng nỗi ám ảnh “Người ta nghĩ gì về chúng tôi”, tự ti vốn kiến thức và ngôn từ để hòa nhập tầng lớp mới thực không hợp với ông chút nào:
“Trước mặt những người cha tôi cho là quan trọng, ông có vẻ cứng nhắc rụt rè, không bao giờ dám đặt câu hỏi. Tóm lại cư xử thông minh. Thông minh ở chỗ nhận thức được sự thấp kém của chúng tôi và không chịu thừa nhận điều đó bằng cách che giấu càng kỹ càng tốt.”
“Tôi nghĩ rằng ông không còn có ích gì với tôi nữa. Từ ngữ của ông, ý tưởng của ông không được dùng trong các bài học môn tiếng Pháp hay triết học, ngay cả trong ngày nghỉ có ghế tựa dài trải nhung đỏ ở nhà các bạn học cùng lớp.”
“Tôi luôn tin là mình có lý bởi vì ông không biết tranh luận. Tôi góp ý cho ông về cách ăn và cách nói chuyện” .
Khoảng cách của cả hai bắt đầu lớn dần khi cô con gái được dạy dỗ theo chuẩn mực ở trường học, tiếp thu lối sống tầng lớp trí thức mà ông có bao giờ biết qua, các cuộc cãi vã không cùng quan điểm và ý nghĩ, cùng với suy nghĩ cô con gái bấy giờ khiến mối quan hệ dần tạo ra một khoảng không vô định, không thể nối liền ngay lập tức.

Khoảng Cách, Không Tên
Về điểm nhấn trong quyển sách và cũng chính nó làm mờ đi cách diễn giải được cho là lạnh lùng ngay từ trang đầu tiên, là việc đặt trọng tâm vào suy nghĩ tâm tư sâu bên trong của người cha từng là nông dân nghèo.
Đằng sau sự ái ngại, tự ti về xuất thân của ông, lại chính là tình yêu thương con gái hết mực, dù không thể dạy cô con gái thứ tiếng Tây mà họ chưa từng tiếp xúc, cũng chưa lần nào buộc cô làm việc như thời cơ cực chăn bò khi lên mười, thêu dệt để có bữa ăn qua ngày.
Một người cha luôn tạo cơ hội cho con gái mình không giống bản thân ông ngày xưa, cho cô tiếp nhận tri thức mới, cách thức sống ở thời đại mới, thậm chí là cả đời làm việc để dành dụm cho gia đình nhỏ của cô với suy nghĩ “bố mẹ đứng ở phía sau ủng hộ vì ông bà chẳng ai dùng bao nhiêu”. Dù không phải người Pháp chính gốc ít ra cô cũng được xưng oai với bạn bè cùng thời là gia đình họ đủ kinh tế cho cô những thứ cô muốn.
Và sau những lời lẽ lạnh lùng, thờ ơ như thể đứng bên ngoài nhìn nhận, tác giả lại biết hết tất tần tật về cách ăn uống, từng cử chỉ nhỏ nhặt của cha mình: “Ông vẫn ăn súp vào buổi sáng, sau đó thì uống cà phê sữa với thái độ ngập ngừng, như là đang tuân theo một sự tế nhị đầy nữ tính, ông uống từng thìa, húp như súp. Lúc năm giờ chiều, ông ăn bữa đệm, trứng, củ cải, táo nấu chín và bằng lòng với một tô canh vào buổi tối. Xốt mayonnaise, xốt thập cẩm hay bánh ga tô chỉ làm cho ông ngán.”
“Ông vẫn không dùng gì khác ngoài con dao Opinel của riêng mình”.
Một đoạn mình rất thích trong phần cuối của sách, xin được đặt nó ở đây:
“Ông đã nuôi tôi khôn lớn để tôi đi tận hưởng một thứ xa xỉ mà bản thân ông không hề biết đến, ông hạnh phúc, nhưng đối với ông, giường đệm Dunlopillo hay tủ com mốt cổ không có lợi ích gì khác ngoài việc chứng thực cho sự thành đạt của tôi”…

Có lẽ câu chuyện của tác giả, vẫn còn phù hợp và ánh lên cái nhìn một vài gia đình hiện nay, đó là một gia đình truyền thống, không chuộng việc thổ lộ tình cảm, hình ảnh họ chăm chỉ, tần tảo chỉ hy vọng cuộc sống con cái sau này có phần tươi sáng hơn, là một bước đệm vững chắc. Và dù không cùng chủ đề giao tiếp, những quan niệm cách xa không tìm thấy điểm chung, dẫu chỉ còn lại những lời hỏi thăm ngắn, đành để nhớ mong, yêu thương sâu trong lòng khi con cái đi xa, thì tình yêu gia đình vẫn luôn cháy rực trong lòng mỗi người.
Mong rằng, quyển sách sẽ để lại chút kinh nghiệm, sự thấu hiểu cho độc giả thông qua cách cư xử, suy nghĩ của hai nhân vật, một lời nói ra xin hãy nhẹ nhàng, kính trọng, và về những yêu thương hãy thổ lộ để cả hai đều biết rằng, họ luôn ở trong trái tim đối phương.
Bạn muốn mua sách Một chỗ trong đời Nhấn vào đây 👇👇👇
Review sách Một chỗ trong đời
Cảm ơn bạn đã đọc Review sách Một chỗ trong đời tại Saysach.com.
Một chỗ trong đời Đọc Online
Cuốn sách hiện chưa có bản Đọc online, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm.
Một chỗ trong đời PDF
Cuốn sách hiện chưa có bản PDF, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm.
Một chỗ trong đời Ebook
Cuốn sách hiện chưa có bản Ebook, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm.
Bìa nhìn đẹp ghê á
cuốn này ấn tượng bìa với tựa sách, đọc sơ sơ tôi thấy có ý nghĩa lắm, nên mua nha
Nội dung khá dễ đọc cho người mới bắt đầu